CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
"Không!" Tạp âm tiếng người cùng âm nhạc ồn ào như muốn phá vỡ màng nhĩ, khiến cô không thể không che hai lỗ tai.

"Em cũng sẽ là người của tôi, bảo em cùng bạn tôi uống rượu, em lại dám nói không muốn?! Em còn bày cái tính đại tiểu thư làm gì?" Một cánh tay tráng kiện đưa rượu tới môi cô.

Chóp mũi tràn đầy mùi rượu, cô không suy nghĩ đẩy ra. Nhưng không ngờ đổ ly rượu. Cái ly rơi xuống đất, vỡ thành từng mãnh, rượu vãi ra, còn ướt một bên váy trắng của cô. Đáng chết!

"Phương Vũ Tĩnh!" Tiếng rống giận dữ vang lên, trùng hợp tiếng nhạc dừng lại, trong phút chốc một mảnh yên lặng. Ánh mắt của mọi người tập trung vào bọn họ.

Cô cảm thấy quẫn bách dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, "Ba" ! Một cái tát vang dội, chấn động không gian yên tĩnh đáng sợ, cô cảm giác gương mặt như bị lửa đốt.

"Anh. . . . . . Anh đánh tôi!" Cô ôm mặt, không dám tin.

Hắn chột dạ, lãng tránh ánh mắt của cô, "Ai kêu em không nghe lời tôi, không cho tôi mặt mũi."

Cô cắn môi dưới, nuốt nghẹn ngào nơi cổ họng, "Anh. . . . . ." Cô hận, trừng mắt nhìn hắn, chạy ra khỏi nơi này. Cô vốn không muốn đến, chỉ vì hắn chồng sắp cưới của cô. Cô không thể không nghe lời cha mà đi cùng hắn.

"Đáng chết." Hắn sợ cô chạy trốn, càng sợ cô trở về khóc lóc kể lể, vội vàng chạy theo.

Khi bọn họ rời đi, tiếng nhạc lần nữa vang lên.

Ở ngoài cửa, hắn kéo lấy cô, "Tôi cảnh cáo cô, đừng để tôi nghe lời đồn gì, nếu không ——" hắn cường ngạnh hôn môi cô.

Cô giãy dụa quay đầu ra, "Không cần." Dùng sức đẩy hắn ra.

"Sẽ nhanh là người của tôi, còn giả bộ Thánh nữ làm gì." Hắn dữ tợn tiến tới gần cô, thình lình hạ thể truyền đến một trận đau đớn, "Cái người này đàn bà thúi." Đau đến mức hắn ngã xuống đất, phải buông cô ra.

Cô kinh hoảng đá hắn một cước, "Tôi. . . . . ." Cô không phải là cố ý, cô không phải cố ý! Thấy hắn đứng dậy muốn đuổi theo, "Không cần! Không ——"

"Tỉnh lại đi!" Đột nhiên có giọng nói dịu dàng trấn an lo lắng của cô, "Đã không sao."

Cô miễn cưỡng mở mí mắt nặng trĩu, đập vào mi mắt là khuôn mặt lo lắng của Chiêu Ngọc, "Em. . . . . . Em làm sao vậy?" Cô đã nhớ lại tất cả, cô là Phương Vũ Tĩnh, căn bản không phải là Kinh Hỉ.

"Em té cầu thang, đụng phải đầu. Nhưng mà, bây giờ đã không sao." Vũ Chiêu Ngọc nhìn thấy cô tỉnh lại, trái tim treo ngược như tảng đá lớn cuối cùng cũng rơi xuống. "Bây giờ em có khó chịu gì không?"

"Không. Em đang ở bệnh viện?" Cô nhìn không gian lạn lẽo, không khác gì tâm trạng mình. Cô không phải Kinh Hỉ, cũng không phải là vợ sắp cưới của anh. . . . . . Trời ạ! Cô tình nguyện quên hết tất cả.

Vũ Chiêu Ngọc áy náy gật đầu, "Thật xin lỗi, là anh không chăm sóc em tốt." Anh theo thói quen cầm bàn tay mềm mại, mà cô lại sợ hết hồn rút tay về, trước cử chỉ thân mật này cô không biết phải làm sao. Hành động của cô lại làm cho Chiêu Ngọc cho là cô đang trách tội anh mà né tránh anh, "Em. . . . . . Em còn đang tức giận sao?"

"Không có." Cô cúi đầu, không biết nên làm thế nào mà giải thích tất cả đây.

"Nếu không có, tại sao không dám nhìn anh?"

"Em. . . . . . Em có chút mệt, muốn nghỉ ngơi." Cô miễn cưỡng nói dối, hèn nhát không dám nhìn anh, sợ bị anh biết cô đã khôi phục trí nhớ.

"Hỉ nhi, anh thực sự xin lỗi, anh không cố ý. . . . . ."

"Thôi, đừng nữa nói nữa." Cô mất tự nhiên cười cười, "Coi ta như giữa chúng ta cái gì cũng không xảy ra, anh vẫn là anh, em vẫn là em." Cô biết anh chưa bao giờ yêu cô, cô chỉ là bia đỡ đạn trong cuộc hôn nhân của anh mà thôi.

"Hỉ nhi! Em nói thật sao?" Anh cảm giác như ngực bị đánh một quyền, hoảng sợ trừng mắt.

"Thật xin lỗi!" Cô quay lưng về phía anh, "Có thể hay không để cho em yên lặng một chút." Cô mệt mỏi! Tình yêu thì ra không thể chạm tới. Cô thật sự mệt mỏi.

Vũ Chiêu Ngọc tâm tư rối loạn, dù thế nào cũng không nghĩ tới Hỉ nhi muốn cùng mình phủi sạch quan hệ? Cuối cùng anh cũng ý thức được tình hình rất nghiêm trọng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Anh nhớ lại lúc đó cô và Lỵ Nhi ở chung một chỗ, chẳng lẽ là Lỵ Nhi giở trò quỷ.

"Kinh Hỉ, bất kể Lỵ nhi nói gì với em, em phải tin tưởng anh, anh là thật lòng muốn kết hôn với em, chờ anh!." Anh muốn đi tìm Lỵ nhi!

Anh thật lòng muốn cưới , nhưng không thật lòng yêu cô. Trong mắt anh, cô cũng chỉ là người vợ nhặt được ở ven đường, là bất kỳ cô gái nào cũng có thể đảm nhiệm vị trí thay thế này, chỉ là cô tương đối may mắn được bà nội yêu thích.

Ha...! Hôn nhân quả thật là nấm mồ mà. Sâu thẳm trong tim, cô khát vọng được yêu, nhưng mà, sao lại khó khăn như vậy? Nước mắt bất tri bất giác lăn xuống gò má. . . . . .

Chương 7:

"Lỵ Nhi, cô ra đây cho tôi!"

Vũ Chiêu Ngọc trực tiếp đến biệt thự trên núi Dương Minh.

"Tiểu thư, người đàn ông hung dữ này muốn xông vào nhà." Quản gia lớn tuổi không ngăn được anh, không thể làm gì khác hơn là bảo vệ cô.

Lỵ Nhi run sợ núp sau quản gia, "Ngọc. . . . . . Ngọc ca ca!" Cô cũng biết mình đã gây họa.

"Cô đã làm gì Kinh Hỉ?"

"Thật xin lỗi! Em không phải là cố ý." Lỵ Nhi sụt sịt, nước mắt chảy ra hốc mắt, "Em làm sao biết được cô ta sẽ không đứng vững, em chỉ đẩy một cái. . . . . ."

"Đẩy một cái?!" Anh giận hờn gầm nhẹ, thì ra đây chính là nguyên nhân Kinh Hỉ bị té.

"Thật. . . . . . Thật xin lỗi, anh. . . . . . anh không cần dữ như vậy, em biết em sai rồi." Không nghĩ tới khi Ngọc ca ca tức giận, vẻ mặt lại hung dữ như thế. Cô sợ hãi, không tự chủ được mà run.

"Cô. . . . . ." Anh tức giận, nắm chặt quả đấm, mu bàn tay đầy gân xanh nổi lên, đầu ngón tay bấm vào thịt để tránh mình mất khống chế.

Nếu không biết Lỵ nhi là thiên kim tiểu thư được nuông chiều, nếu cô không phải là phụ nữ, anh nhất định sẽ không khống chế mà đánh cô một quyền.

Hít một hơi thật sâu, anh nói, "Sau này tốt nhất cô đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, nếu không đừng trách tôi vô tình." Sau đó xoay người đấm vào vách tường cạnh cửa như là cảnh cáo.

Lỵ Nhi bị giọng nói lạnh lẽo cùng hành động phẫn nộ của anh hù sợ, "Oa" ! một tiếng, rúc đầu vào ngực quản gia, nước mắt thi nhau chảy."Em không phải cố ý, em thật sự là không là cố ý."

******

"Thím Trương, tự cháu làm được ." Cô theo thói quen không muốn ai giúp đỡ, nhưng trong mắt người nhà họ Vũ, cô tựa như búp bê dễ vỡ được người ta che chở. Đây là điều mà người thân trong gia đình không thể cho cô.

Khi ở đây, cô thật sự rất cảm động, nhưng đáng tiếc Kinh Hỉ lại là người không có thật, mà cô cũng không thể làm cô dâu nhà họ Vũ.

Nhìn thím Trương bưng tô cháo nóng, từng muỗng từng muỗng bắt cô ăn, cô cảm giác dòng lệ cứ rơi xuống. Cô nhớ, mẹ mình cũng đã từng như vậy, tỉ mỉ chăm sóc khi cô bị bệnh, sao cô có thể quên?

Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của cô ——

"Tôi có thể vào không?" Ngoài cửa hé ra một dung nhan xinh đẹp, là Mai Như U.

"Thím Trương, thím có thể ra ngoài hay không. Tôi có chuyện cần nói với Kinh Hỉ." Mai Như U bảo thím Trương ra ngoài, xoay người đối mặt với người nằm trên giường - Phương Vũ Tĩnh, "Sắc mặt cô đã tốt hơn rồi."

"Cám ơn!" Phương Vũ Tĩnh cười nhạt. Đôi mắt Mai Như U nhạy bén như muốn nhìn thấu lòng người, cô cảm thấy khó mà che giấu. Nhưng cô cũng không cần làm thế, bởi vì sớm muộn cô sẽ rời khỏi.

Mai Như U ung dung đi về phía cô, "Tôi có thể hỏi cô một vài vấn đề?"

"Cô nói đi!"

"Cô thật sự là Kinh Hỉ? Cô thật sự bị mất trí nhớ sao?" Đã nhìn qua bệnh án của cô, cũng đã hỏi Chiêu Nghi, nhưng Mai Như U vẫn muốn xác định một lần nữa.

"Không phải thì sao?" Phương Vũ Tĩnh thản nhiên cười. Cô rất muốn sống cùng người nhà họ Vũ, rất muốn làm Kinh Hỉ, nhưng, anh không thương cô, cô vẫn là Phương Vũ Tĩnh.

Ánh mắt Mai Như U dừng lại trên người cô một hồi lâu, "Tôi thích cô! Phương Vũ Tĩnh."

"Phương Vũ Tĩnh?" Xem ra Mai Như U đã sớm biết.

"Cô đã nhớ lại?" Theo như Mai Như U quan sát, Kinh Hỉ trước đây luôn luôn dịu dàng mỉm cười, nhưng gần đây lại u buồn, vì vây, cô dám chắc Phương Vũ Tĩnh đã nhớ tất cả, cũng không biết có thừa nhận hay không.

Phương Vũ Tĩnh trầm mặc, Mai Như U sắc bén hỏi: "Tôi muốn biết cô tiếp cận nhà họ Vũ nhằm mục đích gì?" Vì tiền tài, nhà họ Phương cũng là một nhà giàu; vì danh vị cũng không thể, bởi vì theo cô điều tra là do Chiêu Ngọc lừa dối cô làm Kinh Hỉ.

"Tôi không có bất kỳ nguyên nhân gì, tôi chỉ là muốn trốn tránh chính mình mà thôi." Thấy Mai Như U thẳng thắn hỏi, Phương Vũ Tĩnh cảm thấy không cần che giấu làm gì."Cô tin không?"

Mai Như U nhún nhún vai, "Thật ra thì có tin hay không cũng không quan trọng bằng bây giờ cô tính như thế nào? Tiếp tục là Kinh Hỉ, tôi hoan nghênh cô trở thành một thành viên của nhà họ Vũ; còn nếu như trở lại là Phương Vũ Tĩnh, thì cô nên trở về nhà giải quyết những vấn đề của cô." Mai Như U nghiêm túc nhìn Vũ Tĩnh.

Vũ Tĩnh tức cười, "Cô nói đúng, mất trí nhớ cũng đã lâu. . ." Chính là không muốn nhớ lại, cũng không có dũng khí đối mặt, cho nên lựa chọn quên lãng. Chỉ là, cô thật sự rất vui khi gặp được mọi người nhà họ Vũ, gặp anh —— Vũ Chiêu Ngọc.

"Cần tôi trở về cùng cô sao?"

Phương Vũ Tĩnh lắc đầu, kéo chăn ra, đi tới tủ treo quần áo, lấy một bộ đồ đơn giản, đi vào phòng tắm.

Bị ngăn cách bởi cánh cửa, Mai Như U vẫn không nhịn được mà hỏi: "Cô đã từng thích Chiêu Ngọc?"

Phía trong cánh cửa là một mảnh trầm tĩnh, sau đó chỉ nghe tiếng thở dài, Phương Vũ Tĩnh yếu ớt mở miệng, "Nói không yêu là gạt người, nhưng quyền lựa chọn cũng không do tôi, tôi không muốn một cuộc hôn nhân không tình yêu."

"Vậy cô càng không nên gả cho cái tên họ Lưu, cô nên nói với cha mẹ."

"Có thể sao?" Phương Vũ Tĩnh ảm đạm cười một tiếng. Chẳng lẽ muốn cô bỏ trốn, nhưng ít nhất thì bỏ trốn cũng phải có người yêu. Mà cô cái gì cũng không có, chỉ có tự ái, một cái xác không có tâm hồn, bởi vì tim cô đã sớm trao cho một người đàn ông không hề yêu mình.

Thay bộ đồ màu trắng, Phương Vũ Tĩnh trông thật xinh đẹp, thanh tú, nhưng dung nhan vẫn tái nhợt như cũ. Cô sờ sờ vành tai, đung đưa đôi khuyên tai trân châu, đó là vật anh cho cô, cô không muốn tháo nó ra.

"Cô có thể làm được, không phải cô yêu Chiêu Ngọc sao?"

"Yêu thì như thế nào, không yêu thì như thế nào?" Suy tính thật lâu, nếu đều không có tình yêu, vậy thì cô nên thuận theo cha mẹ, ít nhất cũng giữ tròn đạo hiếu.

"Cô đừng buông tay! Nói không chừng còn cứu vãn được." Cái tên Chiêu Ngọc chết tiệt sao giờ còn chưa tới, vợ sắp cưới đã muốn đi rồi.

Phương Vũ Tĩnh đứng trước cửa, ngoái đầu nhìn lại, thản nhiên cười, "Tôi không phải buông tay, tôi chỉ là nhận thức rõ chính mình." Sau đó chậm rãi đóng cửa.

Tiếp theo, cánh cửa như bị việc gì khẩn cấp đẩy ra, Mai Như U còn tưởng rằng Phương Vũ Tĩnh đã nghĩ lại!

"Như U, Kinh Hỉ sao lại đi?" Thím Trương lo lắng hỏi, "Tôi hỏi, nhưng Kinh Hỉ lại không nói."

"Ai! Hiện tại phải chờ tên tiểu tử thúi Chiêu Ngọc kia trở về mới biết." Mai Như U không khỏi thở dài. Chẳng lẽ vào lúc này, Chiêu Ngọc lại đang đắm chìm bên người đẹp nào sao. Nếu vậy, cô nhất định sẽ làm thịt Chiêu Ngọc!

lỏng vàng óng, người ngồi đối diện cô như có chút nóng nảy, "Anh đang lo lắng cho cô vợ sắp cưới sao?"

"Làm sao có thể? Ở một chổ với đại mỹ nhân như em sao có thể nghĩ tới người khác chứ." Vũ Chiêu Ngọc ngụy trang, bình chân như vại. Tầm mắt giống như liếc về phía đồng hồ, làm người ta không khó nhìn ra nội tâm của anh.

Tuy là nói trong bệnh viện đã có Chiêu Nghi, thím Trương, bà nội, dì U; nhưng, anh vẫn có cảm giác mơ hồ lo lắng, giống như đã có chuyện gì xảy ra.

Nhìn thấu nội tâm thấp thỏm của anh, Pháp Lạp từ khóe miệng bật ra một tiếng đùa cợt, cười khẽ, "Nếu quả thật không yên lòng, anh nên đi đi, em sẽ không trách."

"Không có chuyện gì. Chúng ta cạn ly." Anh giả bộ tự nhiên, đang nâng ly lên thì có một cây trượng chắn ngang bọn họ. Anh nhìn xéo qua, kinh ngạc đến nỗi cằm cũng muốn rơi xuống đất, "Bà nội, tiểu. . . . . . U." Họ làm sao tìm được nơi này?

"Gọi dì U!" Mai Như U đỡ lấy bà nội.

Bà nội nghiêm mặt, nhìn bọn họ, "Bà hỏi cháu, người cháu sẽ cưới là cô gái này, vậy còn Kinh Hỉ?"

"Kinh Hỉ không phải ở bệnh viện sao? Mọi người không bên cạnh cô ấy, sao lại tới đây?"

"Cháu còn dám nói?" Cây trượng của bà nội đập trên mặt bàn, làm mọi người xung quanh bàn tán, toàn bộ ánh mắt tập trung bên này, "Cháu xem kinh Hỉ là gì? Rốt cuộc trong mắt cháu Kinh Hỉ là cái gì?"

Vũ Chiêu Ngọc bị cây trượng của bà làm sợ mà đứng lên, chột dạ cúi đầu.

Lúc này, người hầu bàn cùng quản lý Giai vì trận xôn xao này mà chạy tới, đúng lúc thay anh cứu nguy.

Mà một bên Pháp Lạp vẫn như cũ, thưởng thức sâm banh, giống như trận hỗn loạn này cùng cô không liên quan. Chỉ là, đôi mắt sáng rỡ lóe lên sự gian tà, bất ngờ chạm phải ánh mắt giảo hoạt của Mai Như U. Cô lặng lẽ nâng ly rượu kính Mai Như U,Mai Như U lại nháy mắt với cô mấy cái.

Không có ai chú ý ánh mắt bọn họ giao nhau, tầm mắt mọi người đều bị hai bà cháu nhà họ Vũ hấp dẫn.

Bà nội tức giận, không thể đè nén, "Bà nói cho cháu biết một chút, Kinh Hỉ đã đi."

"Bà nội, bà nói cái gì? !" Anh kinh hãi, cảm giác ngực căng thẳng, hô hấp cứng lại.

"Bà nói, Kinh Hỉ đi rồi!"

Không đợi bà hô kết thúc, Vũ Chiêu Ngọc đã chạy ra nhà hàng, để lại bà nội, Mai Như U cùng Pháp Lạp.

"Cám ơn cô đã giúp đỡ." Bà nội quay đầu đối mặt Pháp Lạp, sắc mặt nguội lạnh đã nhu hòa xuống, giống như biến thành một người bà hiền lành.

"Không có gì, có thể giúp bà nội là vinh hạnh của Pháp Lạp." Pháp Lạp tao nhã đứng dậy, vươn tay cùng bà nội bắt tay.

"Nên sớm giáo huấn cái tên cà lơ phất phơ kia một chút." Mai Như U cười mị mị, nói, "Pháp Lạp, cô làm tốt lắm."

"Cám ơn dì U khích lệ, thật ra thì từ rất lâu tôi đã muốn đến Đài Loan chơi, lần này có thể miễn phí tới Đài Loan, chẳng những có thể làm việc kiếm tiền, lại có thể tập luyện diễn xuất. Thuận tiện trêu đùa cái tên hoa tâm phong lưu kia, sao lại không tham gia chứ?" Thay đổi gương mặt quyến rũ, Pháp Lạp lộ ra nụ cười hồn nhiên rực rỡ.

******

Vũ Chiêu Ngọc vội vàng chạy đến bệnh viện thì phòng đã trống, anh vội vã đến phòng làm việc của Chiêu Nghi.

"Chị, Kinh Hỉ đâu?"

"Em hỏi ai nha?" Vũ Chiêu Nghi cũng không ngẩng đầu lên, vừa chăm chăm xem bệnh án, vừa ghi chép.

"Kinh Hỉ!" Vũ Chiêu Ngọc gầm nhẹ, vỗ mặt bàn.

Vũ Chiêu Nghi lấy mắt kiếng xuống, nhìn anh, "Rất xin lỗi, không có tư liệu về bệnh nhân này. Nhưng mà, nếu như em muốn tìm Phương Vũ Tĩnh. . . . thì. . . . đây là tư liệu của cô ấy." Cô ném cho anh một túi hồ sơ màu vàng.

Vũ Chiêu Ngọc nhận lấy hồ sơ, nhíu nhíu mày, "Chị có ý gì?"

"Tự xem đi." Cô cũng không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói, "Em có thể đi rồi."

Vũ Chiêu Ngọc chần chừ trong chốc lát, không biết chị có ý gì, nhưng anh vẫn rời đi, hoàn toàn không phát hiện phía sau, trên mặt Vũ Chiêu Nghi nở nụ cười quỷ quyệt.

Vừa ra khỏi phòng làm việc, anh liền vội vã mở túi hồ sơ. Một tấm hình rơi xuống đất, anh chậm rãi nhặt lên, đột nhiên kinh ngạc. Cô gái cười xinh đẹp kia lại là Kinh Hỉ!

Anh vội vàng đổ ra những tài liệu khác. Đây là tư liệu về cô gái tên Phương Vũ Tĩnh, ghi chép lại cuộc sống của cô, thời gian cô mất tích trùng thời gian anh gặp Kinh Hỉ, chẳng lẽ ——

"Chị!"

Lặng lẽ núp sau cánh cửa nghe trộm, Vũ Chiêu Nghi không ngờ tới Chiêu Ngọc đột nhiên mở cửa, "Phanh!" một tiếng, lỗ mũi suýt tí nữa là dẹp mất, nhưng cái mông lại không may mắn như vậy, cô ngã ngồi trên mặt đất, đau đến mức oa oa kêu to."Em làm gì đấy, muốn vào sao không gõ cửa một cái." Hại cô không kịp phản ứng.

"Thật xin lỗi! Em không biết chị đứng sau cửa." Vũ Chiêu Ngọc áy náy kéo cô, lại không suy nghĩ tại sao chị lại đứng sau cửa. Trong đầu anh chỉ tập trung vào túi hồ sơ kia, "Chị, Phương Vũ Tĩnh rốt cuộc là ai?"

Vũ Chiêu Nghi phủi mông, liếc một cái, "Cùng cô ấy chung sống lâu như vậy, ngay cả vợ sắp cưới đã muốn quên?"

"Chị, chẳng lẽ cô ấy là Kinh Hỉ? !" Anh không thể tưởng tượng nổi, trừng mắt nhìn, thật sự là càng nhìn càng giống, "Cô ấy khôi phục nhớ?"

"Không sai!" Cuối cùng cũng đã thông suốt.

"Vậy cô ấy đâu?" Anh nắm tay Vũ Chiêu Nghi, lo âu hỏi.

"Đi rồi! Dù sao em cũng không phải thật lòng đợi con bé, vậy con bé ở lại làm gì? Huống chi con bé cũng không phải là vợ sắp cưới của em, mà chỉ là một con cờ để em lợi dụng mà thôi."

"Em chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng cô ấy?!"

"Vậy sao?" Vũ Chiêu Nghi đẩy tay Chiêu Ngọc ra, cười lạnh, "Vậy em cam tâm tình nguyện vì con bé mà buông tha cả rừng rậm?"

"Em. . . . . ." Chiêu Ngọc do dự, anh nhớ tới mình đã từng nói lời như vậy với Sonny, không nghĩ tới báo ứng khó chịu như thế, nhanh như vậy liền tới lượt anh.

"Nếu như không phải là thật lòng, em cần gì phải đi quấy rầy người ta. Chị nghĩ em nên đi tìm người vợ khác đi, dù sao bên cạnh em có rất nhiều cô gái muốn vào nhà ta."

"Nhưng mà. . . . . . Bọn họ không phải là Kinh Hỉ!" Anh tức giận nói, xoay người rời đi. Trong lòng âm thầm thề, bất kể là dùng phương pháp gì đều phải tìm Kinh hỉ trở về.

"Cuối cùng cũng thông suốt." Vũ Chiêu Nghi dựa cửa, đưa mắt nhìn Vũ Chiêu Ngọc rời đi.

"Hắn là ai?" Bỗng nhiên bên tai toát ra giọng nói trầm thấp quỷ mị, dọa cô giật mình.

Cô xoay người lại, phía sau lưng là người đàn ông cao lớn, tuấn tú, tựa như ngôi sao điện ảnh Steven Siegel. Cô tức giận liếc hắn một cái.

"Mắc mớ gì tới anh?"

"Tôi hỏi lại lần nữa, hắn là ai?" Giọng nói lạnh lẽo ngưng tụ, cháy mùi thuốc súng. Anh ta siết chặt cánh tay của cô, không cho cô vào phòng làm việc.

"Sao không tự mình điều tra đi!" Cô muốn hất tay của anh ra, nhưng lại bị anh dùng sức, đẩy vào phòng làm việc, nhanh chóng dùng chân đá cửa.

"Lam Sâm ——" thanh âm biến mất thay vào đó là tiếng thở dốc.

Rốt cuộc là cô đi đâu?

Vũ Chiêu Ngọc nghĩ có thể cô sẽ về nhà. Thế là dựa vào phần tài liệu kia anh đã có địa chỉ nhà họ Phương. Tuy rằng không biết phần báo cáo này là do thám tử nào điều tra, thật sự rất chi tiết, bao gồm lý do vì sao cô rời nhà, còn có cá tính, sở thích, quan hệ bạn bè. . . .đợi chút. . . .

Cái tên Lưu Tân – chồng sắp cưới của cô, trở thành kẻ địch số một của anh.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Anh đang suy tính nên đi điều tra một chút về Lưu Tân, thế nhưng trong hồ sơ còn có một phần báo cáo khác, tài liệu cặn kẽ làm anh xem thế là đủ rồi. Ngay cả lần đầu tiên Lưu Tân ở cùng ai, xảy ra ở đâu, tất cả đều được ghi chép tường tận. Anh không khỏi bội phục têm thám tử này, hôm nào hỏi chị một chút, có lẽ sau này cần dùng đến.

Ngồi trong xe, nhìn phía bên kia con đường là một biệt thự hoa lệ. Theo anh, kiến trúc mỹ quan, tạo hình biệt thư theo phong cách Châu Âu cũng không tệ lắm, chỉ tiếc tường rào cao vút, cùng cây cảnh lộn xộn đã che mất vẻ đẹp này.

"Hứ! Cho là có mấy đồng tiền thì ngon sao, Hai Lúa chính là Hai Lúa." Từ phía cửa cổng sắt đi ra là một người đàn ông cao gầy, thỉnh thoảng quay đầu lại mắng, "Nếu không phải nể tình mấy đồng bạc, ai sẽ cưới cái người không thú vị kia, bảo thủ không có nửa điểm mùi vị phụ nữ? Ta thèm vào!"

Vũ Chiêu Ngọc lấy hình ra so, "Là Lưu Tân?!" Nghĩ đến Kinh Hỉ —— Phương Vũ Tĩnh phải chịu đựng hắn ta, anh không nhịn được cắn răng nghiến lợi, kiềm chế kích động không đánh người, hít thở sâu nhiều lần.

Anh chậm rãi xuống xe, ngăn Lưu Tân lên xe của hắn, "Xin hỏi anh là Lưu Tân?" Anh thật bội phục mình, giờ phút này còn có thể giữ vững nụ cười.

"Anh là ai?" Lưu Tân ngạo mạn bễ nghễ trước mặt Chiêu Ngọc.

"Tôi là Vũ Chiêu Ngọc!"
thieu nu det mong_1
thieu nu det mong_2
thieu nu det mong_3
thieu nu det mong_4
thieu nu det mong_5
thieu nu det mong_6
thieu nu det mong_8
thieu nu det mong_9
thieu nu det mong_10
thieu nu det mong_11 end
thieu nu det mong
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
80s toys - Atari. I still have